Rios Perez (towncafe99)
“Tất cả đều vậy”, tất cả chúng sanh vốn đã thành Phật, bổn tánh bổn thiện, họ luôn luôn nghĩ như vậy. Bất thiện, là họ mê mất bản tánh họ theo sai trái. Đó không phải chân tánh của họ, mà là tập tánh của họ. Cho nên tuyệt đối không so đo, “lìa phân biệt”, họ không có tâm phân biệt, không có tâm chấp trước. (Trích từ Tịnh Độ Đại Kinh Khoa Chú - 600 Tập) Những lời của cổ nhân hoàn toàn thành hiện thực, có sự ấn chứng của lịch sử, ngày nay chúng ta phải làm sao? Tìm đạo đức quá cao, không làm được. Nói nhân nghĩa, cũng quá xa xỉ. Có thể chỉ nói được, mà không thể thực hiện. Tốt nhất vẫn là tìm lễ trở về, khôi phục lễ trị ngày xưa, lấy lễ trị thiên hạ. Dùng phương pháp cũ, có pháp hỗ trợ, xã hội có thể khôi phục lại nền hòa bình an định, nhân dân lại có thể sống cuộc đời hạnh phúc mỹ mãn. (Trích từ Tịnh Độ Đại Kinh Khoa Chú - 600 Tập)
Trân bảo ở thế giới tây phương Cực Lạc là tự nhiên phóng quang. Y chánh đều phóng quang, thân thể mỗi người đều phóng quang, trên đỉnh đầu có vòng hào quang, cây cỏ hoa lá trên đại địa không có thứ nào không phóng quang, nên thế giới Cực Lạc không cần nhật nguyệt mà vẫn chiếu sáng. “Quang sắc thù diệu”, thù là thù thắng, rất tuyệt vời. “Tuỳ phong tấu nhạc”. Thế giới tây phương có gió, nhưng không có bão. Không có gió làm tổn thương, đều là gió hoà thuận. Gió hoà, gió nhẹ, không có gió lớn. Gió lốc, gió xoáy ở thế giới tây phương Cực Lạc hoàn toàn không có. Nếu như có thì đức Phật nhất định nói đến. Gió hoà thuận, gió thổi lá cây, lá cây đều là vô lượng trân bảo thành tựu. Lá cây va chạm nhau, nó sẽ phát ra âm thanh, giống như chuông gió vậy. Chuông gió chỉ phát ra âm thành tuyệt diệu, cũng có thể tương đương với nhạc giao hưởng, nhưng không thể nói pháp. Còn âm thanh ở thế giới Cực Lạc là nói pháp, điều này thật không thể nghĩ bàn. (Trích từ Tịnh Độ Đại Kinh Khoa Chú - 600 Tập) Vừa hé là bắt đầu, triển khai sự vi đầy đủ viên mãn cụ túc của hoa sen. Diệu liên tượng trưng ba thứ hiện tượng, ba thứ hiện tượng vừa mở ra đã lẫn vào nhau. Nghĩa là vạn sự vạn pháp trong vũ trụ y chánh trang nghiêm: Không ở một nơi, nên mặt trăng và mặt trời mới vận hành không ngừng, ánh sáng soi khắp. Ý ở đây muốn nói, không kẹt vào có và cũng không kẹt vào không, không kẹt vào nhị biên không và hữu, kẹt là sai. Cũng là hướng dẫn chúng ta, phải buông bỏ triệt để nhị biên không và hữu, mới có thể vận hành không ngừng. (Trích từ Tịnh Độ Đại Kinh Khoa Chú - 600 Tập)